Bảo Bối Sát Thủ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - (Chương 1) - Tác giả Seal Heart Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. Re: [Hiện đại - Hắc bang] Thần chết mỉm cười: Bà xã sát thủ của tổng giám đốc hắc đạo - Ngôn Ái (UPDATE C23: Tức Ngất Lưu Tu Tks An nhjều nha.mk cũg k bt cách rồj đó.2 đứa mk đều vô khó khăn.mệt quá ak. Nhưng sâu trong trái tim của cô lại là một người dịu dàng, chu đáo Truyện Bảo Bối Sát Thủ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo | Bao Boi Sat Thu Cua Tong Giam Đoc Ba Đao search Nền đen Bảo Bối Sát Thủ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - (Chương 27) - Tác giả Seal Heart Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. Thể loại: Truyện Ngôn Tình. Tình trạng: Hoàn Thành. Nguồn: ST. Một cô nàng hết lòng vì gia đính, nhất là mẹ mình. Chấp nhận hi sinh đời người con gái chỉ để gia đình được hạnh phúc và yên ấm. Thật quá là cao cả! Cô vì cần tiền chữa trị cho mẹ mình mà chấp nhận . Truyện Bảo Bối Sát Thủ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo, cô một người bí ẩn làm bao nhiêu người phải e sợ trong giới Hắc đạo. Kĩ thuật bắn súng, dịch dung, đua xe không là gì đối với người con gái với một đoạn kí ức mơ hồ, từ năm ba tuổi đến năm chín tuổi, cô không nhớ một chút gì hết. Vẻ ngoài luôn bày ra dáng vẻ lạnh nhạt, trên mặt viết một chữ thật to “Đừng làm phiền tôi”. Nhưng sâu trong trái tim của cô lại là một người dịu dàng, chu hận tất cả đàn ông mang hình săm chó sói ở cánh tay phải. Chỉ cần thấy tên nào, cô sẽ bắt về hành hạ đến khi tên đó chết thì thôi. Cùng thân phận, cùng địa vị nhưng lại không có quá nhiều điểm giống nhau thì làm sao có thể yêu nhau. Tựa hồ như hai người họ đều có những khúc mắc trong lòng nên không thể nào đón nhận tình yêu từ người khác, vậy mà khi họ gặp nhau lại không kiềm chế được mà trao trái tim cho đối phương, một cách tự nguyện. Trong giới hắc đạo người ta luôn sợ hãi một con phi ưng bí ẩn, con phi ưng này lại là nữ nhân khiến người ta e dè về sự ghê gớm của cô. Kỹ thuật bắn súng, thuật dịch dung trong giới này kiếm đâu ra người có thể so sánh với cô. Bản thân cô luôn ghét những nam nhân có hình xăm chó sói ở cánh tay phải, bởi kí ức của cô gắn liền với những nỗi đau liên quan đến nó. Từng rơi vào tay của kẻ thù, cô chứng kiến cảnh mẹ mình bị bao người đàn ông cưỡng hiếp. Cô trở nên đáng sợ như hôm nay chính là vì kí ức kia, nhưng không ai biết được là tận sâu trong con người cô lại tồn tại một thứ tình cảm rất dịu dàng, rất nữ tính. Cũng giống như cô, trong giới hắc đạo hắn là một con báo mà người khác sợ hãi. Hắn xưa nay không gần nữ sắc, bởi lẽ tình cảm của hắn đã in dấu hình ảnh của cô bé năm xưa. Hai người họ gặp nhau, như một mảnh ghép hoàn hảo nhưng là một người ghét nam nhân, một người không gần nữ sắc, tình yêu có thể nảy sinh sao? Đoạn kí ức mà cô mất đi khi còn nhỏ có hình ảnh của hắn, cô bé đánh cắp trái tim hắn lại chứa bóng dáng của cô. Điều gì đã từng xảy ra? Mời các bạn cùng theo dõi. Cô – Một con phi ưng bí mật làm cho bao lăm người nhà cần e sợ trong giới Hắc đạo. Kĩ thuật bắn súng, bệnh dịch dung, đua xe chưa là gì đối sở hữu cô Giới thiệu truyện bảo vật gần kề thủ của tổng giám đốc bá đạo Tác giả Seal HeartThể loại Ngôn tình sủng Trích doạn truyện bảo vật sát thủ của tổng người có quyền lực cao bá đạo Chuyện của người khác khởi đầu phải làm sao thì bên tôi băn khoăn. Nhưng…câu chuyện của tớ khởi đầu bởi một câu chuyện tình yêu ngây thơ trong sáng nhưng cũng khá cảm rượu cồn. phần lớn ngày hè ở Hà Nội, thật là ấm, dẫu vậy đang rất náo nhiệt. Đa số chú ve kêu vang call nhau sau những tháng ngày ngủ đông. Dù oi bức vì thế cơ mà trên đường phố lại không vắng 1 chút nào. Trong một khu nhà ở GoldSeason, phòng 208 xảy ra một sự việc…không biết nói sao. gồm hai phụ nữ khoảng chín tuổi. Một gia đình bạn sẽ ngồi đọc sách, một gia đình bạn thì chưa ngừng ủ ấp tay gia đình bạn kia năn nỉ. Chị em vẫn ngồi đọc sách là Nguyễn Diệu Anh. Bộ thích cao nhất của cô ấy là đọc sách. Cô là người nhà hiểu chuyện, trầm tĩnh bởi vì bố mẹ nuôi cô là các bạn mê ngành khảo cổ học, siêu ít dành thời gian mang lại cô. Cần, thanh nữ đó chính là bé nuôi của ông bà Nguyễn. Trong một lần cho Ai Cập để tậu hiểu về Kim Tự Tháp, bất chợt ông bà nhặt đươc cô. Lúc đấy cô bắt đầu có tía tuổi. Lúc tỉnh dậy, cô bị mất trí nhớ. Bác sĩ bảo cô đang chứng kiến một câu hỏi gì đấy quá sức chịu của cô bởi thế cô gạn lọc quên nó, chưa ước ao nhớ một thứ gì. Nhưng mà ông bà cũng chưa gồm bé nên đã nhận cô có tác dụng phụ nữ. Còn nữ đang ôm tay Diệu Anh làm nũng kia là Đặng Quế bỏ ra. Nhỏ là bé cưng của Tổng giám đốc khu cái nôi cao điểm có tiếng cũng như uy tín nhất, chị em là chỉ dẫn cục du lịch đề nghị nhỏ dại cũng chưa gần ba má mấy. Bé dại có Diệu Anh là thành viên từ lúc bốn tuổi, khi cô đó mới đưa về khu trung cư này. Dù có đôi khi Diệu Anh hơi vô trung ương, chỉ chuyên chú vào cuốn sách nhưng nhỏ biết Diệu Anh khôn xiết quý nhỏ. Ban đầu bé dại goi Diệu Anh là Anh Nhi, Diệu Anh cau mày phản đối. Mà lại nhỏ tuổi khăng khăng Call do vậy đề nghị Diệu Anh cũng thôi, không phản đối nữa cơ mà call nhỏ dại là chi Nhi. Đưa ra nhi là một nàng công chúa điển hình ở giới thượng lưu, tính tình nhõng nhẽo, trẻ nít cũng như hay khóc. Nhưng lại cô bé này chẳng phải kiêu căng, do nàng này điển hình là ngươi gặp gỡ tổ ấm thích, vật gặp gỡ vật yêu. “Anh Nhi, đi mà, đi cùng nhà bạn đi, dù sao cũng đang nghỉ hè mà” Quế chi lắc lắc cánh tay Diệu Anh làm nũng. “Mình chưa đi, tháng sau ba mẹ nuôi về, bạn thích ngóng họ” Diệu Anh gợi ý cơ mà mắt không dời khỏi cuốn sách trinh thám trước mặt. “Họ một tháng nữa bắt đầu về a, đi cùng mọi người đi mà lại, một tháng sau chúng ta về đón bố mẹ nuôi cũng đã được mà” Quế chi tiếp tục năn nỉ “Nhưng chúng ta bắt đầu chín tuổi, đi xa nhưng chưa có người to đi cùng là không đủ, chờ bố mẹ cậu về tất cả chúng ta đi” Quế bỏ ra làm tiếp nói. Nhỏ biết là Anh Nhi ban đầu chần chờ rồi, nhỏ tuổi mà lại giở nốt chiêu chung cuộc thù Anh Nhi chẳng thể chưa đồng ý đi mang nhỏ a. “Nhỡ có vấn đề gì thì sao, gia đình cố định chưa đồng ý” Diệu Anh cứng rắn nói. “Mình biết nhưng mà, Anh Nhi chưa thương người nhà, Anh Nhi ghét bỏ mọi người rồi” Quế đưa ra mặt xụ xuống, ảm đạm tủi như một chú chó nhỏ dại bị bỏ rơi. “Chi Nhi thật đáng t hương nhưng mà, ba mẹ chưa ngó ngàng, Anh Nhi ngán đưa ra Nhi, không thèm đi chơi sở hữu đưa ra Nhi…oaoaoaoa chi Nhi vứt căn nhà đi mua tình thương đây” Quế đưa ra ôm ấp mặt quay đi. Diệu Anh thấy nuốm, lắc đầu thở nhiều năm “Haizzz…không bắt buộc giả vờ nữa, chúng ta chấp nhận đi cao điểm cùng cậu” Diệu Anh vừa chấm dứt lời Quế chi quay ra ủ ấp chặt lấy Diệu Anh, khuôn mặt phúng phính trẻ con không lấy một giọt nước mắt nào “Anh Nhi là tốt nhất” “Được rồi, cố gắng chúng ta du lịch ở đâu?” Diệu Anh để bộ sách trên bàn, quay sang quan sát Quế bỏ ra. “Chúng ta đi Nha Trang, papa mình tất cả khu resort ở đó, bản thân mỗi chúng ta đến ấy thoải mái vui chơi” Quế bỏ ra nói. “Khi nào chúng ta đi?” Diệu Anh hỏi “Hôm nay” Quế chi cười tươi “Hôm nay? Vậy nếu ngày nay các bạn không đi thì cậu định đi một mình à?” Diệu Anh nhíu đôi mày thanh tú lại. “Không, thành viên gia đình đang chưa đi một các bạn, Anh Nhi sẽ đi cộng thành viên gia đình đấy thôi, người nhà đoán chắc hẳn rằng Anh Nhi đã đi mang chúng ta buộc phải các bạn không gồm lo” Quế bỏ ra cười để lộ ra loại răng khểnh, trông hết sức duyên. “Vậy hóng bạn chút ít, người đi sắp tới hành lý” Diệu Anh nói rồi, nhảy xuống khỏi ghế sofa chạy về buồng thành viên gia đình sắp hành lý. Một tiếng sau, hai thiếu phụ, mỗi nhà bạn một mẫu vali kích thước vừa cuốn theo sau. Hai bạn mặc đồ bắt mắt giống y như nhau, hầu như mặc yếm bò đi giày thể thao. Mà lại Quế đưa ra lại diện bộ váy yếm, còn Diệu Anh vậy nên quần yếm lâu năm mang đến mắt cá chân. Chú ý hai người vợ cực kì phong cách. Ngồi ở buồng đợi ở cảng hàng không, Diệu Anh lại lôi cuốn sách ra đọc. Phái nữ giống như coi là mọt sách do quanh năm ngày tháng, thú vui chỉ một của nhỏ tuổi là đọc sách. Quế bỏ ra ngồi ở kề bên cảm thấy ngán, liền lôi laptop ra nghịch. Cho đến lúc hai người thân vẫn ngồi yên trên cái máy bay thì cả 2 đầy đủ đeo tai nghe ngủ. Resort bên trời >> đọc thêm thể loại Truyện ngôn tình tổng tài Khu resort này rộng mang lại hàng trăm mét vuông, mang 500 căn phòng sở hữu tiêu chuẩn sáu sao. Khu resort này bao gồm năm ăn uống công tác siêu thị, sáu loại bể bơi cỡ rộng. Cũng như điều thiết yếu là khu resort này ngay liền kề biển khơi nên cực kỳ thuận lợi cho những người mong ra tắm đại dương. Diệu Anh cũng như Quế bỏ ra đến được khu resort thì cũng đã gần tối. Đáng nhẽ là hai bạn đến đây từ trưa, tuy nhiên Quế đưa ra lại ước ao đi tham quan Nha Trang đề xuất hai nhà bạn mới đến muộn cũng như cố này. Vày papa của Quế bỏ ra là người chủ sở hữu bước này nên khi hai chúng ta mới đặt chân đến Nha Trang thì ông đang cho tất cả những người đứng chờ ở đó. Vị hai gia đình ao ước đi tham quan một ít đề xuất người đấy đảm đương xách hành lý mang đến hai thiếu nữ. Vừa bước vào đại sảnh của resort, Diệu Anh bị bất ngờ ôm lấy. Gia đình ôm cô là một mọi người quý ông trung niên. Năm nay ông cũng từng quanh đó tư mươi tuổi. Nhìn khuôn mặt tuấn tú của ông, có lẽ xiêu dạt lúc trẻ ông vẫn ăn cắp chưa ít trái tim của những cô gái. Ông vừa ấp ôm vừa cảm rượu cồn khóc “Chi Nhi bảo vật, rốt cuộc con cũng mang lại thăm cái resort tồi tàn của papa, lâu rồi không gặp mặt bảo vật của papa, papa nhớ nhỏ quá à” Diệu Anh nhíu mày lại. Cô biết dáng người nhà của cô ấy có Quế bỏ ra hầu như giống nhau, mái tóc giờ đây buộc cũng đúng nhau. Tuy nhiên khuôn mặt hai gia đình sáng tỏ nhưng, có tác dụng sao lại có một số người nhận nhầm được a. Chú ý sang Quế bỏ ra đã nén cười cợt bên cạnh, rồi quan sát thành viên phái mạnh sẽ ôm ấp nhà bạn, cô nhíu mày nói “Chú Đặng, cháu biết bác siêu nhớ chi Nhi tuy nhiên không nên lần nào bác cũng nhận nhầm chứ” “Hả, Anh Nhi, sorry nhỏ, chưng nhầm, bác bỏ cũng tương đối nhớ bé quá à” ông Đặng bỏ quên đến cô gái đang cực nhọc chịu trong lòng ông, hôn lên mặt chị em. “Chú mới gặp mặt đàn con tía hôm trước” Diệu Anh chưa lưu tình nói “Ách…dù mới gặp gỡ nhưng một giờ chưa chạm chán hai bé ta cảm nhận như một năm rồi” ông Đặng nói. “Hahahahahahaha…không thể chịu đựng được a hahaha…” nhìn khuôn mặt của cạnh tranh chịu mà lại sẽ cụ nhịn của Diệu Anh, Quế bỏ ra chưa nhịn nổi mỉm cười phệ. “Cười xong xuôi chưa?” Diệu Anh cạnh tranh chịu nhìn Quế chi xong xuôi quay sang người nhà phái mạnh vẫn ấp ôm gia đình “bảo bối của bác mặt kia” “Oaoaoaoaoa…Chi Nhi bảo vật, Anh Nhi bảo vật khinh ghét papa, papa thật là đáng thương mà” ông Đặng ấp ủ Quế chi khóc dù…khuôn mặt ông không có một giọt nước mắt. “Thôi mà papa, Anh Nhi chưa thích mọi người bôi nước bọt lên bên cơ mà, papa đừng buồn” Quế chi vỗ vai an ủi ông Đăng, ánh nhìn của nhỏ tuổi lưu ý lên Diệu Anh đang núm khăn lau đi nước mọt trên khuôn mặt xinh tươi của mình. “Oaoaoaoa…papa ý muốn biểu thị tình ái của papa có Anh Nhi nhưng mà, tại sao Anh Nhi nỡ lòng nào…oaoaoaoa…” “Chú Đặng, chú ý hình tượng” khuôn bên Diệu Anh vẫn bước đầu phát triển ra hắc đường. Hai cha nhỏ họ thật là…cô chịu đựng chưa nổi nữa rồi. Nghe Diệu Anh nói thay, ông Đặng bắt đầu nhắm họ vẫn nói chuyện ở đại sảnh. Từ quản sự mang đến nhân viên, cho đến khách hầu như nhìn bọn họ. Ngay hiện tại ông mới hiểu vày sao Anh Nhi lại cực nhọc chịu bởi vậy. Ông đứng thẳng dậy, lấy lại kiểu dáng uy nghiêm, nhã nhặn thông thường nói “Khụ …bây giờ đang buổi tối, chúng ta đi ăn bữa tối thôi” thấy bạn đã giải tán dứt ông quay sang bên Diệu Anh và Quế chi nói “hành lý của hai nhỏ ta đã đặt lên trên buồng rồi, nhiều nhỏ lên phòng đi, buồng của các bé là 499” “Tại sao lại là 499, chi Nhi thích số 500 hơn” Quế đưa ra nói “Chi Nhi bảo bổi, buồng 500 có người ở rồi, bảo vật thông cảm mang lại papa nha” ông Đặng quan sát Quế bỏ ra xin lỗi. Ông biết tính thanh nữ của mình, hồ hết thứ khác thì khôn cùng vô tư tuy vậy về phòng ở thì nó rất ưa dữ dằn. Nó cơ mà thích phòng phải làm gì thì chúng sẽ ráng ở ấy bởi được. Bao giờ hết, ông có thể chiều theo báu vật tuy nhiên lần này khôn cùng đặc biệt. Bởi vì khách lần này…không thể động. “Chi Nhi, tất cả chúng ta đến đây để cao điểm, chưa tới đây để lựa chọn phòng” Diệu Anh nói “Nhưng…” Quế chi đang định phản chưng thì Diệu Anh giật lời “nếu cậu ước ao đến đây chiếm phòng thì thành viên về Hà Nội”. Nói rồi Diệu Anh quay gia đình đi “Ấy, chúng ta đi du lịch” Quế chi giữ tay Diệu Anh lại. Mãi mới lôi được cô đi, nhỏ dại chưa hy vọng cô về Hà Nội kéo dài làm cho bé mọt sách. Không tình nguyện quay sang ông Đặng, nhỏ tuổi giận dỗi nói “chìa khóa phòng bầy con đâu?” Ông Đặng nghe thấy nuốm biết bảo bối của mình vẫn bỏ qua rồi phải quay sang chỉ thị vệ đi lấy khóa xe cũng như chuyển Diệu Anh và Quế chi lên buồng. “À quên, mami đâu papa” Quế bỏ ra định bước chân tuy thế nhớ ra một nhân vật chưa bao giờ thiếu khi nhỏ dại tạo ra cơ mà ngày nay không thấy. “Mami của con sao, Dường như là làm hướng dẫn viên du lịch đến bởi khách ở phòng 500 rồi, chắc hẳn buổi tối là về đó mà” ông Đặng nói. “Bây giờ về tối rồi pa” Quế đưa ra tốt bụng thông báo “À chắc hẳn tý là về đó mà, con lên phòng đi, mami con về, ta cũng như mami đã lên buồng con” ông Đặng lau mồ hôi. Nữ ông thật là… buồng 499 “Mình nhưng gặp mặt thành viên ở buồng số 500, bạn vẫn đánh mang đến hắn tơi tả. Dám giật phòng của mình không nói, hiện giờ còn chỉ chiếm luôn mami của mình” vừa vào cho phòng, Quế đưa ra nằm vật xuống cái giường đơn, miệng chu lên ân oán hận. “Có gì nhưng phải giận, papa cậu là nhà khách sạn, mami cậu là gợi ý viên cao điểm, người hùng họ cần thiết đắc tội thì bọn họ buộc phải lấy lòng thôi” Diệu Anh vừa treo ăn mặc quần áo vào móc vừa nói “Hừ, dù sao mình đã không nuốt trôi viên tức này, đồ nhà người mà lại bạn nên nhường mọi người, thật tức bị tiêu diệt mà” Quế bỏ ra ân oán hận “Được rồi, nắm vì cậu nằm đó ân oán thán thì dậy tắm cọ rồi cùng người thân đi ăn uống, nhà bạn đói lắm rồi đó” Diệu Anh ráng một bộ đồ vào ở trong nhà tắm. Quế bỏ ra thấy Diệu Anh đi vào nhà tắm khuôn bên xụ xuống. Nhỏ ngồi dậy, đi cho tủ ăn mặc quần áo lấy một bộ quần áo rồi vào bồn tắm kế bên buồng Diệu Anh vừa vào. Vì chưng là một trong mười căn hộ cao cấp đề nghị của phòng đôi thường gồm hai bồn tắm. Khi hai người tắm xong, cùng mọi người trong nhà đi bật dậy khỏi buồng. Dẫu vậy tình thực cờ, chúng ta lại gặp mặt vị khách buồng 500. Vì chưng khách này…có vẻ hơi nhỏ tuổi, anh chàng này mới chỉ mười cha mười tư tuổi. Mới tất cả mười mấy tuôi tuy thế cậu ốm lại sở hữu một khuôn bên vô cùng yêu nghiệt. Chắc chắn là nhỏ của một bởi vì đại gia nào ấy. “Ê cái tên chết tiệt kia, chính vì ngươi mà lại bổn tiểu thư bị cướp mất căn nhà đấy, bổn tiểu thư ghét ngươi” Quế bỏ ra vừa thấy được người ta đang mở miệng mắng thành viên gia đình. Người trong gia đình nam giới ấy thấy cô gái xinh đẹp kia tự dưng mở miệng mắng cậu. Cậu nhìn đông quan sát tây xem còn thêm ai chưa, xong xuôi cậu chỉ vào thành viên câu hỏi nhỏ tuổi mắng cậu à. “Đúng, bổn tiểu thư mắng ngươi, đồ đáng ghét” Quế bỏ ra đôi mắt lộ ra sự giận dỗi “Ế, bổn thiếu gia chưa xuất hiện chạm mặt qua con gái nha, anh biết anh siêu đẹp trai nhưng…em quá nhỏ, bổn thiếu da chưa gồm hứng thú sở hữu em” cậu ốm đó khoanh tay, căn cứ vào tường nói. “Ha, chú ý lại các bạn đi, khuôn bên của anh ý không đáng để bổn tiểu thư mê đắm a” Quế bỏ ra nhếch môi nở một nụ cười cợt. “Aiz…anh biết anh cực kỳ tuấn tú, nhóc bé không bao gồm nhan sắc như em bắt gặp vẫn lại tự ti phải new chê anh như vậy…” vừa nói cậu nhỏ xíu vừa từng Cách đã từng đặt chân đến gần Quế đưa ra, khuôn mặt lộ rõ dáng vẻ lưu manh. Cậu cao bé nhất là môt mét sáu, so với đứa trẻ chín tuổi mới cao mang lại ngực cậu, cậu đề xuất cúi xuống quan sát thẳng vào mắt Quế đưa ra, nâng cằm Quế đưa ra lên “…nhưng anh đây không chê thiếu nữ đâu, đề xuất anh miễn cưỡng có tác dụng thành viên trai của em vậy” “bốp” Quế đưa ra không lưu tình đánh bốp vào cánh tay đã nâng cằm bé dại, khuôn bên không gồm nữa điểm cố kỉnh đổi“anh miễn chống nhận là chúng ta trai bên tôi, phi, bên tôi nhổ vào, hừ…” “Không phải bựa hổ có anh đâu nhỏ bé cưng” cậu tí hon cúi bên xuống gần sở hữu bên của Quế bỏ ra. Thấy khuôn bên ngày dần gần, Quế bỏ ra chưa lưu tình nhấc chân giẫm vào chân của cậu nhỏ dại. Chân bị giẫm đau, khuôn mặt cậu nhăn lại, ấp ôm chân nhảy. Quan sát biểu hiện của cậu biết là cái giẫm đấy Quế đưa ra dung cường độ mang lại cỡ nào. “Kiệt có tác dụng gì nhưng chậm vậy?” một thành viên nam giới khác từ ở trong phòng 500 bước ra. Thành viên quý ông này tầm mười lăm mười sáu tuổi. Khuôn mặt so có cậu gầy kia có vài nét giống nhau. Tuy vậy khuôn mặt của Kiệt luôn hiện hữu một nụ cười cợt chưa dổi còn anh chàng kia không phải tất cả nụ cười đó, khuôn bên hắn hờ hững hững hờ. Hắn cao một mét bảy, dáng thành viên gia đình cao ráo, thân hình chuẩn chỉnh. Bảo Kiệt bắt gặp anh trai người nhà ra, cười cợt trêu “có hai bạn gái là fan yêu mếm em, em bận tiếp họ phải new lâu cầm cố, anh đừng ra đời lạnh Như vậy, em sợ đó”>> đọc thêm phân mục truyện Ngôn tình ngược Thấy mọi người đã đến đông đủ, ông Phan nói “Tất cả lên thư phòng với tôi” rồi ông bước đầu đi lên. Bà Phan và ông bà Nguyễn cũng không có nhiều lời bước theo ông Phan, cả Bảo Khánh cũng không ở lại lâu nhưng trước khi đi anh lại nhìn Trâm Anh bằng một ánh mắt dò xét làm cho cô cả người cứng nhắc. Dưới lầu chỉ còn lại ba người Trâm Anh, Nghi Dung và Ngọc Diệp nhìn đoàn người đang từ từ lên cầu thang. Ba người lại chơi trò trao đổi ánh Anh nhướm mày Lại chuyện gì đây?Nghi Dung nhún nhún vai Chị không biết, đừng nhìn Diệp trầm ngâm Chị thấy chuyện này không được bình Anh gật gật Đúng, chuyện này không được bình thường. Có khi nào em bị phát hiện không?Nghi Dung và Ngọc Diệp Yên tâm, có bọn chị đảm bảo, không có ai nhận ra em ba người đang “hăng say” trao đổi ánh mắt thì một tiếng nói trầm trầm đột ngột phát ra làm cho cả ba giật mình “Ba con còn ở dưới đó làm gì?”Cả ba vuốt vuốt ngực nhìn chân cầu thang chỉ có một mình ông Phan đứng, cả ba đồng loạt giơ ngón tay trỏ chỉ thẳng vào bản thân như muốn hỏi ông là Cha nói ông Phan chỉ nhìn ba người một cái rồi bước chân lên lầu. Để lại ba cô gái ngây ngốc nhìn Anh nhíu nhíu mày Thế là sao?Nghi Dung nhún nhún vai Không biết Diệp chỉ chỉ lên lầu lên là là sau một hồi đấu tranh, cả ba cũng bước chân lên thư phòng lầu hai. Cửa thư phòng không khóa. Vừa vào thư phòng, cả ba liền bị cái không khí ngột ngạt trong này làm khó chịu, nhưng cả ba vẫn ngoan ngoãn đi vào. Trâm Anh là người vào sau cùng, tiện cô cũng đóng cửa thư phòng lại. Trước khi cánh cửa đóng lại, cô liền nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn lén lút ở cầu thang. Nở một nụ cười nửa miệng. Sự việc càng ngày càng hay rồi mới quay người lại để hỏi có chuyện gì thì cô liền bị ôm đột ngột, và người ôm cô chính là mẹ ruột của cô – bà Phan. Đôi mày giả như không giấu nổi khó chịu nhíu chặt lại, đưa tay lên muốn đẩy bà Phan ra, cô trầm giọng nói “Cô Phan, cô có thể buông con ra có được không?”. Nhưng, dù cô có dùng sức như thế nào thì bà Phan cũng không thả cô ra. Đến lúc Trâm Anh tưởng như là kiên nhẫn của cô mất hết thì bà Phan đột ngột nói một câu làm cô cứng cả người. Bà nói “Trâm Anh, tốt quá, con không sao”.Giọng nói này không chỉ làm Trâm Anh giật mình, Nghi Dung và Ngọc Diệp giật mình không kém. Tài dịch dung của Trâm Anh các cô biết. Nếu con bé muốn giả trang thành một ông cụ tám mươi có khi các cô cũng không thể nhận ra được. Nay, Trâm Anh dịch dung dựa trên khuôn mặt của Eric, sao mẹ nuôi có thể nhận ra? Nếu mẹ nuôi nhận ra, vậy thì… Nghĩ đến đây, hai người không hẹn mà nhìn tất cả mọi người trong căn phòng này. Ông Phan, ông bà Nguyễn từ lúc vào đến giờ vẫn chưa nói câu nào, mà họ nhìn Trâm Anh rất chăm chú, như thể muốn xuyên qua lớp phấn dày cùng lớp mặt nạ da người kia nhìn rõ khuôn mặt Trâm Anh. Bảo Khánh ngồi trên ghế tựa cạnh giá sách, tay cầm một tập tài liệu lật từng trang từng trang một như thể mọi chuyện không liên quan gì đến Trâm Anh, cô cũng nhìn lướt qua tất cả mọi người trong phòng. Sau năm giây, cô cố gắng bình tĩnh lại, cô nhăn khuôn mặt lại như nói cô đang rất khó chịu nói “Cô Phan, con biết cô nhớ con gái cô, nhưng cô cũng đừng nhận nhầm cô ấy với con chứ. Con và cô ấy làm gì có giống nhau”. Câu này của cô rất là bình thường, nhưng khi rơi vào tai của những người trong căn phòng này lại làm họ có những suy nghĩ khác nhau. Ông Phan và ông bà Nguyễn thở dài, con bé muốn làm gì nữa đây. Bảo Khánh đang đọc tài liệu, nghe câu nói kia của Trâm Anh, anh liền ngẩng đầu lên. Biểu cảm của cô cùng câu nói đó làm anh nhớ đến cô nhóc năm nào, khuôn mặt lạnh nhạt nghiêm túc nhăn lại như bảo cô đang rất không khi bị nhận nhầm. Bà Phan thì thương cảm. Bà là một người mẹ bất lực, không thể nào cho đứa con gái của mình một cuộc sống an ổn để đến nỗi con bé phải giả chết để bảo vệ bà. Bà không phải là người mẹ tình hình không tốt, Nghi Dung bước lên kéo bà Phan ra nói “Mẹ nuôi, con biết là mẹ rất nhớ Trâm Anh, nhưng mẹ cũng không nên nhận lầm như vậy”.Trâm Anh sau khi thoát ra được, cô liền đứng sau lưng Ngọc Diệp như sợ ai ăn thịt cô vậy. Nhưng lúc không ai để ý, Trâm Anh lại nói vào tai của Ngọc Diệp, giọng nói đủ để hai người nghe “Cá cắn câu”. Nghe xong câu này, môi của Ngọc Diệp tạo nên một đường cong không nhìn rõ. Thật tốt…Bà Phan nhìn thấy vậy, càng đau lòng hơn. Một tuần trước, chồng bà đã nói rằng Trâm Anh không hề chết. Nghe xong, bà liền vui mừng đến mất ngủ cả đêm. Cả đêm đó, cứ cách năm phút bà liền hỏi chồng của bà có thật không. Phải đến khi ông ấy trừng mắt nhìn bà, bà mới yên lặng nằm im. Vì để tiện cho kế hoạch của Trâm Anh, chồng bà liền mua vé cho bà và vợ chồng ông bà Nguyễn vào Đà Lạt một tuần lền. Sau khi về, bà một mực ngồi chờ con gái của bà về. Vừa nhìn thấy cô gái nhìn giống người Nhật kia bà biết ngay đó là con gái của bà. Không phải là do bà giỏi giang gì hết, mà đó là do trực giác, trực giác của người làm mẹ. Ông Phan không đứng nhìn được nữa, ông đứng lên để hay bàn tay lên hai vai của bà Phan, an ủi bà. Nhận được sự an ủi của chồng, lại nghĩ đến lý do mà con gái của bà phải giả chết, bà liền nhịn lại. Xem bà kìa, bà lại xúc động quá mà không nhìn đến tình hình. Con gái của bà không muốn nhận lại bà chắc chắn là việc còn chưa giải quyết được. Thở dài một cái, bà Phan vỗ vỗ vào bàn tay đang đặt trên vai bà của ông phan rồi đi ra ngồi ở ghế salong. Cuối cùng, căn phòng liền tràn ngập trong không khí trầm mặc đến khó thở. Không nhịn được bầu không khí này, Ngọc Diệp liền lên tiếng “Cha nuôi, người gọi bọn con lên đây là có chuyện gì ạ?”“Không có gì, ta chỉ muốn cùng tâm sự với Kiyoko một chút” ông Phan nở nụ cười hiền từ nói. Lời nói của ông vừa phát ra, Nghi Dung và Ngọc Diệp nghi ngờ nhìn nhau. Muốn tâm sự mà lại gọi nhiều người như thế này, bây giờ hai cô mới biết có kiểu tâm sự này đấy. Còn Trâm Anh không có nghe lời ông Phan nói. Cô chăm chú nhìn chiếc đồng hồ đeo tay của cô theo dõi tình hình. Vừa nãy, trước khi vào phòng cô đã để ý thấy có người rình mò ngoài kia. Cô liền nhanh tay lấy camera thu nhỏ được gắn ở đồng hồ gắn lên cửa phòng rồi mới đóng lại. Cái camera này là một sản phẩm của Phi Ưng, nó có thể quay, nghe lén, cũng có thể điều kiển chiếc camera này di chuyển tùy ý, mà điều khiển chính là chiếc đồng hồ cô đang đeo trên tay. Một lúc sau, Trâm Anh thấy người kia muốn rời đi, cô liền ấn một cái nút trên đồng hồ, lập tức camera liền trở thành hình dạng như một con nhện nhảy chính xác đằng sau tai của người kia rồi bám trên đấy. Nhìn cảnh vật di chuyển, Trâm Anh liền ấn vào một nút khác trên đồng hồ. Một lúc sau, đột nhiên cảnh vật tối thui, rồi một giọng nói dễ nghe vang lên thu hút tất cả mọi người trong thư phòng “Ông chủ, cô gái tên Kiyoko rất có thể là Phi Ưng. Tôi thấy cô ta thường xuyên lén lút làm gì đó…Dạ…Dạ…Tôi sẽ tìm thời gian để nói chuyện với cô ta…Vâng…Vâng”. Trong quá trình kia, cô gái kia không hề nói ra tên chủ của cô ta, cũng không nói thêm chuyện gì hữu ích. Đang xem Bảo bối sát thủ của tổng giám đốc bá đạo Xem thêm Cách Xóa Phần Mềm Avast Free Antivirus Trên Máy Tính, Cách Gỡ Avast Free Antivirus Trên Máy Tính Xem thêm Cách Kiểm Tra Khi Mua Ipad Cũ Tránh Gặp Rủi Ro Mua “Máy Dựng” Cho Người Dùng Trâm Anh trầm ngâm nghe một lúc xem còn tin gì giá trị hơn không. Nhưng không, chẳng có tin gì giá trị cả ngoài tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếng làm việc nhà và tiếng cười đùa của những nữ giúp việc. Như vậy nói lên, cô gái kia đã trở về vị trí công việc của cô ta rồi. À, cũng không phải không có tin gì không giá trị, qua cuộc cười đùa của những nữ giúp việc, cô biết cô gái kia tên Hồng Mai. Như vậy cũng không phải không có thu hoạch.“Ai chà, làm đến vậy rồi mà một chút tin tức giá trị cũng không thu được. Thật là thất vọng mà” đằng sau lưng Ngọc Diệp, Trâm Anh tiếc nuối lầm bầm nói. Tiếng nói không to, nhưng đủ để cho mọi người trong phòng nghe được. Đang lầm bầm, đột nhiên cô nghe thấy một tiếng khụ khụ đằng sau và một cái huých huých. Cô nhìn Ngọc Diệp, khó hiểu hỏi “Chuyện gì vậy chị Diệp?”“Cất cái đồng hồ của em đi” Ngọc Diệp nhỏ giọng nói. Trâm Anh lại quen tính rồi. Thật sự cô nên cùng Nghi Dung tạo ra một cái máy nghe lén khác tiên tiến hơn mới được. Nghe Ngọc Diệp nói, lúc này Trâm Anh mới để ý đến bản thân cô đang ở trong tình cảnh nào. Cô vội vàng cười xòa nói “Con xem phim làm ảnh hưởng đến mọi người sao?”. Thời gian không đủ nên Trâm Anh không để ý bản thân vừa nghe được những gì, cô tìm đại một cái lý do nào đó để qua chuyện. Nhưng có vẻ cô đã đánh giá thấp những người trong phòng này rồi.“Kiyoko, em đang xem phim gì vậy?” Bảo Khánh từ lúc vào đến giờ mới lên tiếng, giọng anh lạnh nhạt không hề phát hiện ra một chút cảm xúc gì.“Phim…phim…em quên rồi. Hì hì” Trâm Anh cười hì hì.“Phim này thật hay, sao lại có tên Phi Ưng trong đó, đã vậy còn có thủ lĩnh của Phi Ưng nữa chứ. Mà thật lạ, tại sao tên em với tên của thủ lĩnh Phi Ưng lại trùng nhau vậy?” Bảo Khánh vừa đi vừa nói. Đến khi âm cuối được phát ra, anh đã đứng trước mặt Trâm Anh. Bây giờ Trâm Anh đang ở một tình thế tiến lùi không xong. Đằng trước là Bảo Khánh, lưng cô thì đang dựa vào Ngọc Diệp, tay Trâm Anh bất giác nắm chặt áo của Ngọc Diệp làm Ngọc Diệp chẳng thể đi đâu.“Làm sao em biết” Trâm Anh bí mật dùng ngón tay viết chữ cứu’ trên lưng của Ngọc Diệp, khuôn mặt thì hiện lên một nụ cười chuyên nghiệp nói “Mà anh là ai, chúng ta quen nhau sao?”“Em nói xem” Bảo Khánh nở nụ cười nửa miệng nói.“Trần tổng, tôi có chuyện muốn bàn với anh” lúc Trâm Anh đang không biết trả lời làm sao thì Nghi Dung chen vào giữa cô và Bảo Khánh, cười rất ư là muốn đánh đòn nói. Vừa nói Nghi Dung vừa cho tay ra sau lưng làm dấu hiệu ý bảo Trâm Anh nhanh nhanh tẩu thoát.“Bây giờ không phải giờ làm việc, có gì cô để mai đến công ty tìm tôi” Bảo Khánh thu lại điệu bộ, lạnh lùng nhìn Nghi Dung nói.“Đừng có lạnh lùng vậy chứ, tôi dù gì cũng suýt là chị dâu của anh, anh có thái độ niềm nở một chút nào” Nghi Dung cười cười nhún vai nói.“Cô tránh…” lúc Bảo Khánh muốn đuổi Nghi Dung ra thì giọng nói của Trâm Anh lại vang lên “Ngọc Diệp, hình như chị bảo là tìm được tung tích của anh trai em rồi đúng không, vậy chúng ta mau về phòng chị xem đi”. Nói xong, cô quay sang mọi người ở trong phòng, khuôn mặt tỏ vẻ hối lỗi nói “Xin lỗi mọi người, con có việc rồi, mọi người cứ nói chuyện tiếp nha”. Xong, cô một mạch kéo tay Ngọc Diệp ra khỏi phòng. Bóng dáng cô đi quá nhanh, đến khi Bảo Khánh phục hồi lại tinh thần thì cánh cửa thư phòng đã đóng lại. Thấy mọi chuyện đã xong xuôi, Nghi Dung tiếp tục nụ cười đáng đánh đòn nói “Ài, vậy mai tôi đến công ty tìm anh để bàn công việc”. Dứt lời, cô quay người chào từng người trong phòng rồi đi ngang qua Bảo Khánh ra khỏi phòng. Hôm nay thật là đặc sắc cánh cửa thư phòng đóng chặt, ông Phan ngồi xuống ghế, nhìn Bảo Khánh đang nhìn cánh cửa như đang muốn đục thủng cánh cửa nói “Khánh, nếu con bé chưa muốn nhận lại thì cứ để từ từ, đừng nóng vội. Con bé đó tự có sắp xếp của nó”. Đứa con này của ông đã phải chịu nó thôi. Con bé nó trưởng thành trước tuôi, lại có định kiến riêng của bản thân nên từ khi tìm lại được con bé, ông gần như không có can thiệp nhiều vào chuyện của nó, chỉ bảo quản gia để ý nhiều đến con bé chút lại ông Phan là sự im lặng của Bảo Khánh. Anh biết, cô tự có sắp xếp của bản thân. Nhưng cảm giác bị cô bỏ rơi như thế này, anh cảm thấy không tốt chút nào. Lúc nhìn thấy cô, không, phải nói là khuôn mặt xa lạ kia, nhưng động tác, cử chỉ, mùi hương của cô không thay đổi. Cô giả chết từng ấy thời gian, làm trái tim anh như chết đi. Nay lại nhìn thấy cô, trái tim đó lại mãnh liệt sống lại, lúc đó anh chỉ muốn cô thú nhận bản thân là Trâm Anh. Nhưng có lẽ anh đã quá nóng vội rồi, làm cô sợ chạy mất.……………………………………Ngày hôm sau lại như mọi ngày. Ai cũng coi chuyện trong thư phòng tối hôm qua dường như chưa từng xảy ra. Trâm Anh biết mọi người như vậy là đồng ý không can thiệp vào chuyện này, để tùy cô quyết định. Như vậy cũng tốt, cô không muốn kéo dài chuyện này thêm chút thời gian nào nữa. Trâm Anh vừa ăn sáng xong với Nghi Dung và Ngọc Diệp, cô nói nhưng mắt cô lại để ý đến bóng dáng đang giả vờ dọn dẹp trong phòng bếp. “Dung, Diệp, hôm nay hai chị giúp em tìm thứ đó, em hôm nay mệt quá, cảm thấy từ sáng đến giờ người cứ uể oải”. Vừa nói cô còn không quên đưa tay lên day day trán.“Sao vậy Kiyoko, hay em bị cảm rồi? Em lên nghỉ chút đi, tý chị bảo quản gia tìm thuốc mang lên cho em” Ngọc Diệp nói rồi vẫy tay một cô giúp việc, nói nhỏ vào tai cô ta.“Dạ, em xin phép ạ” nói xong, Trâm Anh liền yếu ớt nhờ sự giúp đỡ của một nữ giúp việc đỡ lên phòng. Vừa lên đến phòng, khi đã nằm xuống giả bộ ngủ đợi giúp việc đi ra khỏi phòng, Trâm Anh mở mắt, ấn nhẹ vào bộ đàm mini ở tai nói nhỏ “Bắt đầu hành động”.Không để Trâm Anh đợi lâu, cửa phòng cô được mở ra lần nữa. Một bóng dáng nhỏ nhắn lén lút vào phòng cô, lén lút đến bên giường Trâm Anh đang giả ngủ, hơi lay lay Trâm Anh nói nhỏ “Kiyoko tiểu thư, Kiyoko tiểu thư…”.“Ưm…cô đưa thuốc cho tôi sao?” giọng của Trâm Anh mang chút mệt mỏi nói.“Kiyoko tiểu thư, không phải là tôi mang thuốc, tôi muốn cùng cô nói một chuyện” nữ giúp việc kia nói.“À, vậy sao? Cô ngồi xuống đây, có gì cô từ từ nói” Trâm Anh nở nụ cười nói.“Dạ” nữ giúp việc kia dạ một tiếng, ngồi xuống gần Trâm Anh. Nhưng khi cô ta vừa ngồi xuống, cô ta liền ra quyền với Trâm Anh. Trâm Anh theo bản năng nghiêng người tránh, đồng thời cô nhanh chóng cầm tay quyền của nữ giúp việc kia, vật cô ta nằm ra giường và đè chặt lên cô ta. Trâm Anh lạnh lùng nhìn cô ta, đâu còn dáng vẻ yếu đuối chứ. Cô nở nụ cười lạnh nói “Đây là người đàn ông thuê tôi muốn gián điệp của ông ta giết tôi à?”“Sao cô biết tôi là gián điệp?” nữ hầu kia nghi hoặc hỏi.“Cô nghĩ Phi Ưng tôi là ai. Nếu tôi không điều tra chắc chắn sao tôi nhận nhiệm vụ này. Phi Ưng tôi yêu tiền, nhưng vẫn yêu mạng lắm” Trâm Anh trào phúng nói.“À, ra vậy. Ông chủ giục cô hoàn thành nhiệm vụ đấy” nữ giúp việc kia nói.“Phi Ưng tôi nhận tiền làm nhiệm vụ, chưa bao giờ làm theo ý người khác, cũng chưa bao giờ để cho người khác sau bảo. Tốt nhất cô nên nói chuyện lại với ông chủ của cô, nếu còn có ý định khống chế tôi, vậy thì từ bỏ ngay đi, không tôi không tha đâu. Người động đến tôi, cho đến nay không còn ai cả” Trâm Anh lạnh lùng nói.“Kiyoko tiểu thư, ông chủ chỉ là sốt ruột thôi” nữ giúp việc kia nói.“Phi Ưng tôi làm việc xưa nay chưa thất bại. Cô đi ra đi” Trâm Anh nói xong, nằm xuống nhắm mắt ngủ. Nữ giúp việc kia thấy cô ngủ rồi, cô ta không ở lại đây mà đi ra làm việc. Dù gì cô ta cũng phải báo cáo lại với ông chủ của cô ta. Khi nữ giúp việc kia vừa mới ra khỏi phòng đóng cửa, Trâm Anh liền mở mắt ra, ấn nhẹ vào bộ đàm mini ở tai nói “Bắt đầu, lần này là cơ hội cuối của chúng ta”. Cô dứt lời, phía bên kia vang lên một giọng nói nữ nghiêm túc “Đã biết”. Chính xác, lần này là cơ hội cuối cùng để bắt kẻ đứng sau mà. Nếu lần này thất bại, cha mẹ cô sẽ gặp nguy hiểm hơn. beta Tinh TinhNghe Trâm Anh nói, Bảo Khánh ngây người ra. Cái gì mà không muốn mất gia đình lần hai? Cái cô nhi viện kia có ý nghĩa đặc biệt đến cô như vậy sao? Đặc biệt đến mức cô không màng sống chết, muốn đi đến cứu bọn họ như vậy sao? Vậy anh là gì? Chẳng lẽ Bảo Khánh anh không có một chút vị trí nào trong trái tim của cô sao? Chẳng lẽ, một tháng này việc anh làm, cô không hề cảm động dù chỉ một chút sao? Đang định bốc hỏa, Bảo Khánh chợt thấy đôi mắt của Trâm Anh ngấn nước. Hai hàng nước mắt bướng bỉnh chảy dài trên làn da rồi thấm vào mái tóc xoăn của cô. Nhìn hai hàng nước mắt kia, lửa giận của anh đột nhiên biến mất, một cỗ đau lòng nổi lên. Thả hai bàn tay đang nắm chặt cổ tay của cô ra, Bảo Khánh lau đi hai hàng nước mắt của Trâm Anh, dịu nhẹ nói “Đừng khóc, nếu khóc lòng tôi sẽ đau”Trâm Anh nghe thấy Bảo Khánh nói vậy, nước mắt uất ức cùng đau lòng chảy càng ác liệt. Hai tay được thả tự do của cô vòng qua đằng sau lưng anh mà đấm mạnh như phát tiết hết những khó chịu trong lòng ra. Cô vừa khóc, vừa đấm, vừa mắng “Anh xấu xa, tại sao anh lại cản tôi chứ…anh biết hắn ta đã nói gì không?…anh biết tôi khi biết chuyện có bao nhiêu đau khổ không?…oaoao…”“Được, được, là anh xấu xa, anh đáng ghét, đừng khóc, ngoan, đừng khóc, anh giúp em cứu họ ra, ngoan, đừng khóc” Bảo Khánh mềm giọng dỗ. dỗ trẻ con không bằng. Hai người, người khóc, người dỗ, không ai chú ý đến, hoàn cảnh của hai người rất ư là…mập mờ. Nam trên, nữ dưới, trong khi đó, nữ nửa trên không mảnh vải che. Nữ vòng tay ra sau lưng nam đánh nhưng nhìn như hai người đang ôm nhau. Nhìn kiểu gì vẫn thấy hai người rất mập mờ. Nếu không có một người không biết một chút quy củ nào, không một chút dịu dàng nào mở cửa phá đám thì chắc hai người cũng không phát hiện ra tình cảnh của mình đâu.“Anh Nhi…Anh Nhi…nghe nói cậu bị…” Quế Chi đúng chuẩn là một cô gái chưa thấy người mà đã nghe thấy tiếng. Cô không màng bên trong là gì, không màng vệ sĩ cản mà mở mạnh cửa, chạy vào trong phòng. Nhưng khi nhìn thấy tình cảnh trong phòng thì câu nói đang nói bị nghẹn lại trong cổ họng. Mãi một phút sau cô mới phun ra được một chứ “…thương”.Quế Chi lúc vừa mới tỉnh lại, cô liền chạy đi tìm Anh Nhi của cô. Bỏ qua lời cản của Bảo Kiệt, cô đi ra khỏi phòng. Nhưng vừa ra khỏi phòng, cô liền thấy đám vệ sĩ nhà cô đang đứng canh ở một phòng cách phòng của cô hai phòng. Đi đến hỏi mới biết bên trong là ông anh rể mặt lạnh và một “công nhân” bị thương nặng. Mà cô biết, cái người “công nhân” bị thương kia chắc chắn là Anh Nhi của cô. Nghe thấy Trâm Anh bị thương, trái tim của cô như ngừng đập, vội vàng chạy vào phòng. Ai ngờ…Bảo Kiệt ngao ngán đi theo sau Quế Chi. Thật sự anh không biết, vì sao anh lại đi yêu cái cô nàng này nữa. Thật là năng động mà, năng động đến mức làm cho anh đau đầu. Nhưng thật chết tiệt, anh lại yêu cái năng động này của cô. Thật sự không biết nên làm gì với cô nữa. Vào sau Quế Chi, nhưng Bảo Kiệt cũng bị tình cảnh này làm cho giật mình đứng hình. Đây là cái tình cảnh gì vậy? Có ai cho anh biết cái cảnh gì đang xảy ra đây? Kia có phải là ông anh hai lạnh lùng của anh? Chắc chắn là không có ai nhập vào hay đầu anh ấy bị vật thể lạ nào đập phải không?... Nhưng rất nhanh, anh nhanh chóng định thần lại. Vội vàng che mắt của Quế Chi lại, cười gượng với hai người đang ngại ngùng kia nói “Hai người cứ tiếp tục, em không quấy rầy, em không quấy rầy. Hề hề, hề hề”.Quay trở về hai đương sự của chúng ta, hai người thực sự không ngờ đến sẽ có người chạy vào. Hai người sững sờ đến khi hai người kia đi ra, để lại câu nói rất là mập mờ. Vì vậy, hai người mới nhìn lại tình cảnh của hai người. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn, Trâm Anh cảm thấy, mặt cô nóng rang lên. Cô thật sự muốn tìm một cái hố để chui xuống mà. Tại sao cô không nhớ, áo của cô bị cắt rách phần trên. Đã vậy cái tư thế nằm của cô và Bảo Khánh, thật sự không muốn người ta hiểu lầm cũng khó. Còn Bảo Khánh, cảm thấy người trong ngực đang lúng túng, anh đành luyến tiếc ngồi dạy, tiện tay cầm chiếc áo khoác công nhân vắt ở chiếc ghế cạnh giường phủ lên nửa người trên của cô. Thôi, tha cho cô lần này. Mấy tháng sau anh sẽ đòi lại bằng đủ thì thấy không còn sức nặng nữa, Trâm Anh vội vàng ngồi dạy, khoác tạm áo vào. Không khí của hai người rơi vào lúng túng cùng ngượng ngùng. Một lúc lâu sau, Bảo Khánh đứng lên nói “Anh sẽ nhờ người đi mua đồ cho em, em ở nguyên trong phòng, đợi một chút chúng ta về Hà Nội”.“Tôi đã nói là không thể về bây giờ rồi” Trâm Anh bỏ qua sự ngượng ngùng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Bảo Khánh nói. Trong mắt cô bây giờ là sự kiên định không thể nào lay chuyển.“Haizzzz….được rồi, anh đưa em đi cứu bọn họ. Nhưng em phải nghe lời anh” Bảo Khánh nhìn thấy ánh mắt của Trâm Anh không có một chút thỏa hiệp nào liền thở dài nói. Thật là một cô gái vừa cố chấp lại vừa cứng đầu mà.“Được” Trâm Anh suy nghĩ một lúc rồi đồng ý luôn. Chỉ cần đi cứu được mọi người, ai đưa cô đi, cô không quan tâm mà cũng chẳng buồn quan tâm.……………………………….Năm chiếc xe ô tô BMW phi nhanh trên con đường cao tốc trên đường núi yên tĩnh vắng vẻ. Năm chiếc xe này đi như đang đua với tử thần vậy. May mà không có chiếc xe nào đi ngang qua đây, không chắc bọn họ gặp ông bà tổ tiên sớm mất. Năm chiếc xe cứ phi nhanh như vậy cho đến khi chiếc xe đầu nhìn thấy một chiếc xe tải đang đậu ở một con đường lên núi. Người tài xế của xe đầu gia hiệu cho bốn xe đằng sau giảm tốc độ rồi năm chiếc xe đi đến bên cạnh xe tải mới dừng lại. Bảo Khánh ra hiệu cho vệ sĩ xuống kiểm tra chiếc xe tải đó. Đến khi bọn họ kiểm tra xong, mấy tên vệ sĩ đều đồng loạt lắc đầu ý bảo không có ai ở trong xe. Bảo Khánh nhận khẩu súng ở trong tay Thiện Tâm, nhìn Trâm Anh nghiêm túc nói “Em ngoan ngoãn ở trong xe, đợi anh. Yên tâm, anh sẽ mang bọn họ hoàn hảo về cho em”. Nói xong, không quên đặt một nụ hôn lên trán của Trâm Anh rồi mới xoay người. Bảo Khánh đi xuống, dẫn theo gần một nửa đám vệ sĩ và Thiện Tâm đi lên ngồi nhà hoang trên Anh qua một lớp cửa kính xe, nhìn bóng dáng dần khuất dần của Bảo Khánh rồi lạnh lùng nhìn lên bóng dáng ngôi nhà hoang lúc ẩn lúc hiện trên núi kia. Trên kia, cha mẹ cô đang ở trên đó. Đôi mắt của Trâm Anh dần lạnh xuống. Cô chuyển ánh mắt từ ngôi nhà đó về phía chiếc xe tải đang yên lặng ở đó. Cô không để ý đến những tên vệ sĩ cầm dung cảnh giác đứng ngoài xe, mở cửa bước xuống và đi về chiếc xe tải………………………………………..Bảo Khánh nhờ ánh trăng soi rọi, mem theo con đường mòn đi lên. Đến khi đến nơi, Bảo Khánh ra hiệu mọi người cùng núp vào túm cây gần đó, nhìn ngôi nhà hoang cô độc và âm u đứng giữa một mảnh đất trống trên núi. Chắc hẳn ngôi nhà này từng là một nhà máy của công ty nào đó. Nhưng nhìn qua nó, anh đoán nó đã bị bỏ hoang mấy năm đạn cho khẩu sủng trong tay, anh nhìn hai tên đang uể oải đứng gác ngoài cửa. Nhìn Thiện Tâm, anh lạnh lùng nói “Cậu dẫn một tốp người đi dò xung quanh, gặp tên nào, giết không để ý. Nếu không có ai thì tìm lối đằng sau, đột nhập vào, tìm nơi con tin bị giam giữ rồi giải thoát cho họ”.“Dạ” Thiện Tâm nói xong, xoay người dẫn đầu một tốp người men theo những túm câu, xung quanh khu Khánh ở lại, nhìn hai tên đang đứng gác, anh nói “Giết”.Hai tên vệ sĩ lôi khẩu súng bắn tỉa ra, nhắm vào đầu hai tên đang đứng mà bắn. Ngay lập tức, hai tên đồng thời ngã xuống. Thấy không có ai đến nữa, Bảo Khánh dẫn đầu đi về phía cửa. Một tên vệ sĩ đi lên trước, mở cửa hé hé. Bên trong là một mảng tối thui. Xác đinh không có ai, Bảo Khánh đi vào bên trong. Nhưng bên trong, ngoại trừ ánh trăng yếu ớt xuyên qua những ô cửa sổ chiếu vào bên trong và những thùng đồ cũ ra thì chẳng có bất cứ một của Bảo Khánh có tất cả sáu người tính cả anh. Tất cả bọn họ đều quay lưng vào nhau, cảnh giác nhìn tứ phía. Nhưng bọn họ không ngờ rằng, vừa mới ra đến giữa khu nhà, đột nhiên bọn họ bị một tấm lưới dày, to và nặng chùm lên. Ngay lập tức, sau những thùng hàng cũ kia có hơn mười tên mặt mũi dữ tợn cầm súng chĩa thẳng vào bọn họ. Lúc này, từ bên trong một gian phòng đi ra, một người đàn ông trung niên. Tay ông cầm một cây gậy gỗ khắc hình một con rồng, đi từng bước tập tễnh đến trước mặt Bảo Khánh. Trên mặt ông có một vết sẹo dài từ trán đến cằm, qua ánh trăng yếu ớt chiếu vào, nhìn mặt ông lúc này thật sự rất là dữ tợn. Thân hình ông hơi gầy một chút, nhưng cũng rất cao khỏe. Nếu không có vết sẹo trên mặt kia thì chắc hẳn thời thanh thiếu niên ông là một cậu thanh niên làm siêu lòng không biết bao nhiêu cô bước đến bên cạnh Bảo Khánh, giọng nói thô tục vang lên “Mày là ai? Sao lại xông vào nơi này?”“Sơ cùng những đứa trẻ ở cô nhi viện ở đâu?” Bảo Khánh lạnh lùng nhìn ông ta hỏi. Ánh mắt của anh làm cho người đàn ông đó lạnh sống lưng. Nhưng ông ta rất nhanh bỏ qua cảm giác đó. Ông ta cười khẩy nói “Thì ra mày là nhân tình của con nhỏ đó. Tưởng con gái của Phan Thanh Phong sẽ phải như thế nào. Hừ…thì ra chỉ là một nhóc con sợ chết thôi”.“Tôi hỏi ông, các sơ và những đứa trẻ, bọn họ ở đâu?” Bảo Khánh nói, trong mắt anh không riêng sự lạnh lùng mà thêm vào đó là sát khí nồng đậm làm cho người đàn ông kia và thuộc hạ của ông ai cũng run sợ. Không để ý những khẩu súng đang chĩa thẳng vào người anh, Bảo Khánh giơ khẩu súng lục trong tay, chĩa thẳng vào đầu của người đàn ông đó. Thật không nghi ngờ, nếu chỉ cần anh bóp cò thì người đàn ông kia sẽ trở thành một cái xác trống không. Đám vệ sĩ của anh thấy anh giơ súng thì đồng loạt cũng giơ súng theo.“Hừ, bọn chúng được tao đối xử rất là chu đáo. Ngược lại, tao thấy một thằng nhóc như mày thật là gan dạ đó. Nhưng, tao khuyên chú em một câu, để ý xung quanh đi. Chỉ cần mày bắn một viên đạn vào tao thôi, tao đảm bảo, người mày ngay tức khác thành tổ ong luôn…hahahahahaha…” người đàn ông nở nụ cười thô lỗ, đi từng bước kéo gần khoảng cách với Bảo Khánh hơn. Đến gần, ông nở nụ cười “Thật không ngờ, tổng giám đốc của Trần thị lại cầm súng. Nếu cảnh sát biết, vậy công ty nhà chú mày đóng cửa là ăn chắc rồi”.“Ông muốn gì thì mới đồng ý thả bọn họ ra?” Bảo Khánh hạ súng xuống, trầm mặt xuống nói. Đúng, nếu bây giờ anh động thủ, ắt sẽ mang thiệt thòi về mình. Vìvậy, điều tốt nhất bây giờ là đàm phán.“Tao chỉ cần con bé đó thôi” người đàn ông nở nụ cười “tao muốn đứa con duy nhất của Phan Thanh Phong đến đây”.“Tại sao ông lại muốn hại cô ấy, cô ấy đắc tội gì với ông sao?” Bảo Khánh lạnh lùng hỏi.“Không phải nó đắc tội với tao, mà là cha mẹ nó đắc tội với tao, cha mẹ nó nợ tao, chính cha mẹ nó đã khiến tao ra nông nỗi này…” người đàn ông đó trợn mắt nói. Vết sẹo dài đã làm mặt ông dữ tợn, nay lại càng dữ tợn hơn. Thật sự nếu có người nào nhìn ông lúc này chắc hẳn sẽ bị ông dọa cho tè ra quần mất. Chỉ vào vết sẹo trên mặt, người đàn ông nói “Vết sẹo này, chính là kiệt tác của tên khốn họ Phan đó. Ta hận Phan gia, ta muốn bọn họ sống không bằng chết”. Nhìn Bảo Khánh, người đàn ông đó cười lạnh nói “Mày cầu nguyện đi. Nếu qua hai mươi phút nữa mà tao không thấy con nhỏ họ Phan đó thì mày và bọn chúng sẽ cùng chôn thây ở đây” nói xong, ông ta xoay người bỏ lúc người đàn ông gần chạp đến tay nắm nửa của gian phòng ông vừa bước ra thì đột nhiên, một quả bom khói cay lăn đến chỗ của Bảo Khánh. Đám người Bảo Khánh thấy vậy thì đồng loạt bịt mũi lại. Mấy tên giang hồ cầm súng đứng ngoài không kịp phòng bị nên hít phải hơi cay, mắt bọn chúng tay xè. Theo phản xạ, bọn chúng đưa tay lên dụi mắt. Nhân lúc này, một bóng dáng nhỏ nhắn, trên lưng là một ba lô to, xuyên qua lớp khói cay, từng nhát dao chí mạng xuất hiện trên cổ của bọn chúng. Đến khi bọn chúng ngã xuống cũng không có phát hiện, bọn chúng chết như thế thấy tiếng động đằng sau, người đàn ông chống gậy quay lại. Đến khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đó, ông ta cười to lên “Hahahaha…ta biết mà, cô bé ngày xưa dám trợn mắt với ta thì làm sao có thể nhát gan như vậy chứ…hahahahaha…”“Thì ra ông vẫn còn sống thật” Trâm Anh lạnh lùng nở nụ cười. Nụ cười cô, dưới ánh trăng được tô điểm bởi khuôn mặt có phần tái nhợt và vài giọt máu ở trên tạo cho người ta cảm giác lạnh thấu lưng. Nụ cười đó như nụ cười của quỷ vậy. Vứt con dao nhỏ dính máu về phía Bảo Khánh, Trâm Anh rút từ bên hông ra một khẩu súng lục, chĩa thẳng vào đầu của ông ta nói “Không sao, nếu ông chưa chết, vậy chính tôi sẽ tiễn ông đến với Diêm Vương. Tôi sẽ tiễn ông một đoạn…” Trâm Anh nói tới đây, đôi mắt lạnh đến cực điểm, nụ cười lại càng rực rỡ hơn. Cô nhìn thẳng người đàn ông đó, phun ra cái tên ác mộng thời ấu thơ của cô “…Lang”.……………………………………….Trên chiếc xe đang trên đường về Hà thành, Quế Chi giận dỗi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Thật đáng ghét. Trâm Anh đáng ghét, A Kiệt đáng ghét, ông anh mặt lạnh đáng ghét, ai cũng đáng ghét hết…seal ghét seal không?/ Quế Chi ghét ghét ghét ghét ghét…/ seal ghét seal nhiều vậy? thật đau lòng à nha *ôm ngực đáng thương*Nhìn cô như vậy, Bảo Kiệt không biết làm sao cho phải. Tạt xe vào bên lề đường, anh nở nụ cười sủng nịnh xoay người của Quê Chi đối diện với anh. Nhưng cô nàng nào đó giận dỗi, nhất quyết không quay đầu nhìn. Thở dài một cái, Bảo Kiệt dịu dàng nói “Chi, Trâm Anh và anh không cho em đi là vì muốn tốt cho em. Bây giờ em là phụ nữ có thai. Em cũng đã có tiền sử một lần động thai rồi. Vì vậy, anh thật sự không thể để em một mình. Đưa em về Hà Nội, ý muốn của anh là muốn em chăm sóc cơ thể của mình thật tốt. Em bây giờ không còn là một nữa rồi. Trong này…” Bảo Kiệt đưa tay xờ cái bụng hơi nhô của Quế Chi nở nụ cười dịu dàng nói tiếp “…trong này là con của chúng ta. Em bây giờ, làm gì cũng nên chú ý đến bản thân mình một chút. Em cũng biết, nếu em đau, anh cũng sẽ đau, con cũng sẽ đau vậy. Vì vậy, hứa với anh, em không làm chuyện mạo hiểm như hôm nay nữa. Được không?”Quế Chi quay đầu nhìn Bảo Kiệt, cúi đầu như đứa trẻ làm sai nói “Em biết. Nhưng, chuyện liên quan đến Anh Nhi, em thật sự không bỏ qua được. Biết anh với Anh Nhi là vì muốn tốt cho em. Nhưng em không hiểu sao, bản thân lại không kìm được mà giận dỗi với anh…” nói đến đây, Quế Chi đưa hai bàn tay nhỏ nhắn lên, ôm lấy khuôn mặt góc cạnh của Bảo Kiệt, nói tiếp “…em hứa với anh, từ này em sẽ không làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa. Được chưa?”Bảo Kiệt nghe thấy vậy, không kìm lòng được, một bàn tay nắm cằm của Quế Chi, một bàn tay giữ ót của cô rồi phủ đôi môi ấm áp của mình lên. Anh hôn đến khi Quế Chi cảm thấy choáng váng, gần hít thở không thông mới luyến tiếc rời đi. Trước khi rời đi, anh không quên cắn nhẹ vào đôi môi nhỏ nhắn đó.“Không cần lo lắng cho Trâm Anh, có anh hai ở đấy, cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu” Bảo Kiệt an ủi Quế Chi xong mới thả cô rồi lại bắt đầu khởi động xe đi về Hàthành.

bảo bối sát thủ của tổng giám đốc bá đạo